Ngụp đầu vào con bím hồng hào của đứa con riêng, vậy đâu có được… rủi ai mà thấy cô thì xấu hổ chết… Hào xua tay động viên: – Hổng sao đâu cô… em đảm bảo hổng ai thấy đâu… một lát mình đi băng qua ruộng… đi đường tắt không hà… không ai biết đâu… – Làm sao em chắc ăn vậy được… dù là bây giờ trời tối rồi… xui xui… có ai thấy thì sao… – Thì… thì có tụi em đi trước đi sau canh chừng cho cô mà… cô lo gì… Phương nghe nó nói đến đó thì thừ ra, Úp mặt vào chiếc lồn hồng hào của cô con gái mất nết trầm ngâm suy nghĩ. Cô vẫn lẩm bẩm: – Nhưng cũng không được đâu tụi em… rủi có sao… thì kỳ chết… Thằng Sinh