Nhóc tì giả bộ thơ ngây để cho ông anh liếm lồn, chợt nhớ khi nhìn cô gái thấy nét buồn trên đôi mắt đen lay láy và có nhiều nét quen như đã từng gặp ở đâu đó. Năm sau, rồi hai ba năm sau đó, tôi đều kiếm cớ vào SG, đến đúng quán này để được gặp lại cô bé. Gần đây nhất, khi không thấy cô bé như mọi khi. Tôi hỏi bà chủ: – Con gái chị, cái cô bé thường bê phở cho khách ý, lấy chồng rồi à? – Nó bỏ đi 2 năm nay rồi. Để lại phong thư xin lỗi và ghi ơn cha mẹ nuôi để ra Bắc tìm cha nó rồi. Con bé quyết đoán lắm, Nhóc tì giả vờ ngây thơ để được anh họ vét máng có khuyên cũng chẳng được. Tôi buồn